Welcome to 12C2 Class Forum!
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Diễn đàn dành cho lứa tuổi năng động!
 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Hãy Chọn Em Ở Kiếp Sau

Go down 
Tác giảThông điệp
chikha12c2
Thành Viên Đồng Hành Cùng Forum
Thành Viên Đồng Hành Cùng Forum
chikha12c2


Tổng số bài gửi : 52
Points : 23122
Reputation : 0
Join date : 13/09/2011
Age : 29
Đến từ : tạ an khương

Hãy Chọn Em Ở Kiếp Sau Empty
Bài gửiTiêu đề: Hãy Chọn Em Ở Kiếp Sau   Hãy Chọn Em Ở Kiếp Sau Icon_minitimeThu Mar 29, 2012 11:58 am

HÃY CHỌN EM Ở KIẾP SAU

- "Chúng ta đã không còn là của nhau nữa phải không anh?"
- Tôi thổn thức."... Còn chứ. Nhưng là theo một hướng khác."
- Anh trả lời."Vậy thì... em sẽ là em gái của anh."

- Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi thả từng lời mà nghe lòng nhức nhói....

Hãy Chọn Em Ở Kiếp Sau 55282788-1267315228-chuyen-tinh-buon-1

- Vậy là tôi và anh đã chia tay nhau. Một kết thúc mà cả hai chúng tôi từ khi bắt đầu đã biết trước, không sớm thì muộn nó cũng xảy ra. Chúng tôi chia tay không phải vì đã hết tình cảm, chúng tôi chia tay khi còn rất nhiều luyến tiếc và nhớ nhung. Chia tay vì một lẽ khác. Chúng tôi không thể thuộc về nhau được. Không bao giờ được.Tôi và anh tình cờ quen nhau cách đây cũng gần 7 năm.
- Khoảng thời gian rất dài, đủ để cả hai nuôi trong lòng một thứ tình cảm yêu thương, quyến luyến, nhẹ nhàng nhưng cũng rất đậm sâu. Tình yêu đến âm thầm, lặng lẽ đến nỗi ban đầu tôi cũng không nhận ra, rằng mình đã yêu anh tự lúc nào chẳng rõ. Anh, đối với tôi mà nói, đã là một thói quen khó bỏ, như là không khí mà tôi hít thở hằng ngày, là máu chảy trong tim, là ánh sáng mà mỗi ngày tôi đều nhìn thấy, quen đến mức trở thành một ám ảnh. Có khi, chỉ cần bất chợt nhìn thấy một bóng hình thân quen, tình cờ nghe một giọng nói hay có ai đó vô tình nhắc đến cái tên quen thuộc, thì tất cả cũng làm tôi ngẩn ngơ như người mất hồn.
- Đôi lần, tôi nghe người xung quanh nhắc nhở rằng tôi yêu như người điên, sau này sẽ khổ vì tình. Nhưng tôi không làm sao thoát ra khỏi ý nghĩ rằng anh là tất cả với tôi. Thế mà giờ đây, tôi đã không thể yêu anh được nữa. Anh đã thông báo với tôi rằng anh sẽ đi tu, anh muốn trở thành một linh mục! Tôi nghe mà thấy như mình đang rơi từ trên cao xuống đáy vực sâu."Anh đang đùa với em ư?"
- "Không! Anh nói thật."
- " Vậy còn em?"
- "Anh xin lỗi. Nhưng anh không còn cách nào khác. Anh không thể mang lại hạnh phúc cho em, em biết mà."
- "..."Anh là con trai út trong một gia đình đông anh em nghèo khó. Khi quen anh, biết được điều này, lòng tôi quả thật có đôi chút băn khoăn. Không phải tôi chê gia đình anh nghèo hay e ngại bản thân anh không xứng với mình mà chỉ là dự cảm trước một trắc trở đang chờ chúng tôi ở phía trước. Ngay cả anh, khi biết tôi là con gái trong một gia đình khá giả, cũng đã nói xa gần rằng không biết gia đình tôi có chấp nhận anh không. Nhưng lúc ấy tôi tin tình yêu của mình đủ mạnh để vượt qua bất cứ thử thách nào.
- Tôi khuyên anh cố gắng học để sau này tìm được một việc làm ổn định, khi ấy sẽ chẳng còn gì để chúng tôi phải lo nghĩ nữa. Anh yêu tôi, nhưng trong anh đang có tiếng nói của sự từ bỏ. Anh nói với tôi rằng, ngành anh học không kiếm được tiền nhiều, bản thân anh cũng không thích kinh doanh hay bị ràng buộc về vật chất. Anh thích đi đó đi đây, trải nghiệm cuộc sống, dang tay giúp đỡ những người nghèo khó, nói chung anh thích cho đi hơn là gom góp về mình. Anh bảo rằng, quan niệm sống của anh gần với một người tu hành và anh cũng thấy mình hợp với điều ấy nhất. Tôi nghe mà không thể giấu nỗi buồn đang cồn lên trong dạ.
- "Nhưng anh có yêu em không?"
- "Tất nhiên là có. Nhưng em ạ, anh giống như một con người của tất cả mọi người chứ không phải là người của riêng ai cả..."
- "Nhưng anh nói là anh yêu em mà!"
- "Đúng! Nhưng anh khó có thể làm cho em hạnh phúc được. Dù anh có cố gắng cách mấy đi nữa, yêu em đến có thể hy sinh cả bản thân mình, nhưng liệu em có thể yêu một người không kiếm ra tiền như anh không?"
- "Em..."Thế rồi, anh ra đi. Anh đi, chọn lấy con đường mà không có tôi đi bên cạnh. Anh không chọn tôi mà chọn Chúa, vì chỉ có Chúa mới có thể cho anh sự thanh thản trong tâm hồn.
- Anh nói vậy. Vậy bỏ tôi lại sau lưng, anh có thể thanh thản ư?Hôm chia tay tôi để nhập học trường dòng, anh dành trọn cả ngày cho tôi. Anh chở tôi đi xem phim, ngồi trong rạp chiếu phim, bàn tay to ấm áp của anh nắm trọn lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi, anh biết tôi chịu lạnh không giỏi. Ngồi xem cảnh nam nữ chính hôn nhau trong một khung cảnh lãng mạn, nước mắt tôi ứa ra chảy dài trên má.
- Tôi khẽ chùi mắt, lặng lẽ cố không cho anh biết, vậy mà anh đã đưa tay lên quệt nước mắt cho tôi, rồi bàn tay anh lại nắm lấy tay tôi siết nhẹ. Nếu như ở đó không có người, tôi sẽ bật khóc ngay lập tức. Tôi cố kềm giữ nỗi buồn đau mà nghe ngực mình nhức nhối. Rồi anh dẫn tôi đi ăn, chở tôi dạo khắp thành phố. Tôi ngồi sau xe, vòng tay ôm anh thật chặt, hát khe khẽ những bài hát anh yêu thích.
- Có cảm tưởng như, đây là lần cuối chúng tôi còn hạnh phúc như thế này... Cuối ngày, tôi nghe thời gian trôi như bay về phía trước. Dừng xe trước nhà tôi, anh nói muốn ôm tôi lần cuối cùng. Tôi đứng cho anh ôm thật lâu, không khóc mà chỉ nghe trong lòng giờ là một khoảng trống mênh mông. Vậy là ngày mai, sẽ không bao giờ tôi được ôm anh như thế này nữa. Gió buồn rầu ơ hờ thổi qua...
- "Em nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng vì anh mà buồn nữa. Vui lên nha em."
- "Anh cũng vậy."...Những ngày sau đó, tôi sống lặng lờ như chiếc bóng. Làm việc gì cũng chỉ như cái máy, đi đâu cũng nhìn thấy bóng dáng anh. Lâu lâu nước mắt lại chảy ra, nhiều khi chẳng kịp nhận ra là mình đang khóc. Tôi cũng nhiều lần nằm mơ thấy anh. Anh trong giấc mơ hay cười với tôi nụ cười ấm áp, nhìn tôi đầy trìu mến yêu thương, nhưng anh ở xa lắm, chẳng khi nào tôi với tới được.
- Ngay cả trong giấc mơ mà anh cũng không đến gần tôi, ý nghĩ đó làm tôi thấy tủi thân ghê gớm. Ban đầu, tôi nhốt mình trong phòng, không muốn tiếp xúc với ai, không muốn cười, không muốn nói. Nhưng mà, khi chỉ có một mình trong phòng, tôi lại càng ý thức rõ ràng hơn cái tình trạng mà mình đang đối mặt, nỗi cô đơn khủng khiếp và đáng sợ đang giày vò lấy tôi. Cả trong phòng của mình, tôi cũng thấy có hình bóng anh.
- Rõ ràng anh đang ám ảnh cuộc sống của tôi, lấy đi dần dần những gam màu tươi tắn rồi tô trét vào đó những gam màu xám xịt, màu của sự ủ rũ. Tôi nhìn mình rất lâu trong gương, vẫn là gương mặt cũ, dáng người cũ nhưng sao tôi thấy như không phải là mình. Tôi nhìn thấy trong mắt tôi ánh mắt anh nhìn mình, tôi đưa tay lên má lại thấy như tay anh đang ve vuốt gương mặt mình. Ngón tay tôi mân mê đôi môi, tôi lại cảm nhận sự ngọt ngào, mềm mại, đê mê của đôi môi anh. Tôi quay quắt nhớ anh.
- Tại sao ngay cả trong chính con người tôi, tôi cũng thấy anh trong đó?
- Liệu tôi có thể nào quên được anh không? Còn anh, khi tôi đang đau khổ đến nhường này, thì anh có đang nhớ đến tôi dù chỉ là trong chốc lát?Anh bảo rằng khi anh học trong trường sẽ không được dùng điện thoại, vì thế anh sẽ không liên lạc với tôi trong khoảng vài tuần. Vậy nhưng, mỗi khi muốn nghe giọng anh quá, tôi lại gọi vào số của anh, chỉ để nghe tiếng báo điện thoại anh hiện thời không liên lạc được.
- Nhưng như vậy còn hơn là không làm gì. Lúc tỉnh táo nhất tôi đã suy nghĩ rằng mình đang tự hành hạ chính mình, rằng những ngày qua tôi không sống cho tôi mà là đang sống cho anh, sống với chỉ những ký ức về anh. Cứ như thế này chắc có ngày tôi sẽ hóa điên mất.
- Tôi phải thay đổi, phải sống – cho – mình.

Hãy Chọn Em Ở Kiếp Sau Timthumb
- Tôi hẹn người bạn thân đi uống café. Ngồi trong một quán ấm áp, có tiếng ca sĩ hát những bài tình ca êm dịu, những tưởng tôi sẽ thoát ra được tình trạng không ổn hiện thời. Vậy mà, khi nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ ngồi âu yếm nhau, cô gái ngồi tựa đầu vào vai chàng trai, tôi lại thấy chạnh lòng. Rồi khi nhìn một cặp đôi khác, ngồi hờ hững bên nhau, không có một cử chỉ yêu thương nào, tôi lại thầm tiếc cho họ, tôi thấy họ đang phung phí những khoảnh khắc quý giá ấy.
- Tôi cứ ngồi suy nghĩ miên man như thế mà không để ý người bạn bên cạnh đang nói chuyện với mình. Nó đang khen giọng ca của cô gái đang say sưa hát trên kia, thấy tôi cứ ngồi thẫn thờ như ở trên mây, nó phải hét lên: "Mày làm sao vậy N.?".
- Thấy không ổn với chính mình, tôi gượng cười bảo rằng mình muốn về sớm. Vậy là, một lần nữa, tôi lại không thoát ra được nỗi nhớ anh, dù rất muốn.Bẵng đi vài tuần, khi đã dần quen với cảm giác không còn anh bên cạnh, tôi gần như trở lại bình thường thì anh liên lạc với tôi.
- Anh thổ lộ rằng những ngày đầu đối với anh cũng thật khó khăn, anh nhớ tôi đến mất ngủ. Vậy nhưng, khi nhớ đến những giọt nước mắt của tôi, anh lại suy nghĩ rồi cố dằn lòng không nghĩ về tôi như một người yêu nữa.
- Anh bảo rằng, trên đời này chỉ có hai người phụ nữ phải rơi lệ vì anh, một là mẹ anh và hai là tôi. Cả hai người anh đều yêu quý và không thể chịu nổi khi thấy họ khóc vì mình. Anh đã mang đến cho tôi nhiều niềm vui, hạnh phúc nhưng đau khổ thì còn nhiều hơn. Anh muốn nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của tôi như ngày xưa. Anh khuyên tôi hãy cố sống thật vui vẻ, có như vậy anh mới thôi dằn vặt bản thân mình."Chúng ta sẽ bắt đầu mối quan hệ mới. Chúng ta sẽ là anh em. Điều đó cũng tuyệt mà, phải không em?"
- Anh nói.Tôi thấy chuyện của mình cũng giống như tiểu thuyết "Tiếng chim hót trong bụi mận gai", cuối cùng thì linh mục Ralph và Meggie cũng không sống hạnh phúc được với nhau vì cả hai khác nhau nhiều quá. Tôi và anh cũng vậy. Anh đã không thể từ bỏ ước muốn của mình để đến với tôi, anh đã tự chọn con đường mà không có tôi bên cạnh. Tôi hiểu và tôi không giận anh. Vì tôi biết điều đó tốt cho anh hơn. Còn tôi, nếu anh bỏ tất cả vì tôi, liệu tôi có chấp nhận sống hạnh phúc với anh không?
- Ai cũng có sự ích kỷ của mình. Tôi cũng vậy. Tôi không dám chắc khi từ bỏ mọi thứ để đến được với nhau, anh và tôi có thể hạnh phúc mãi mãi. Vậy nên, tôi chấp nhận chia tay dù lòng còn đau nhiều lắm. Nhưng vết thương nào mà chẳng nguôi ngoai, chỉ cần có thời gian, tôi tin mình sẽ làm được. Liệu có tình yêu nào có thể chuyển thành tình anh em không? Tôi tin là có. Và tôi và anh sẽ là anh em tốt của nhau, sau này khi gặp mặt anh, tôi có thể cười một cách thoải mái là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
- Tuy vậy, tôi vẫn nói với anh một điều mà từ lâu luôn ấp ủ trong lòng:"Nếu có kiếp sau, xin anh hãy chọn em nhé."Anh cười. Cái cười nhẹ và mong manh như sợi nắng. Và gió đã thôi không còn than vãn mỗi khi tôi vô tình bước qua, nơi có những kỷ niệm xưa cũ...
Về Đầu Trang Go down
http://khasky.blogspot.com/
 
Hãy Chọn Em Ở Kiếp Sau
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chọn Nghành, Chọn Trường: Chọn Gì Trước?
» Chon Nghah Minh Thich Hay Chon Theo Y Cua Cha Me
» Thí Sinh Băn Khoăn Chọn Nghành, Chọn Trường!
» Hãy Nói Cho Anh ..Kiếp Sau Em Chờ Anh Ở Đâu?
» Chọn Nghề: Giáo Dục Và Đào Tạo

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Welcome to 12C2 Class Forum! :: Góc Thư Giản :: Truyện Ngắn-
Chuyển đến